Văn hoá là lĩnh vực mình vô cùng hứng thú, do vậy mà mình cũng một thói quen khá lạ là tìm đọc nhiều giáo trình Cơ sở văn hoá Việt Nam của các trường đại học.
Đã từng đọc qua các giáo trình Cơ sở văn hoá Việt Nam của thầy Trần Quốc Vượng, của HV Báo chí & Tuyên truyền biên soạn, đến cuốn của thầy Trần Ngọc Thêm thì có lẽ là đây là cuốn sách học thuật đầy đủ, súc tích và dễ hiểu nhất trong những cuốn mình đã đọc.
Trước hết sách đưa ra được khái niệm Văn hoá rõ ràng: “Văn hoá là một hệ thống hữu cơ các giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo và tích luỹ qua quá trình hoạt động thực tiễn, trong sự tương tác giữa con người với môi trường tự nhiên và xã hội” (trang 10)
Văn hoá Việt Nam được xác định thuộc văn hoá gốc nông nghiệp. Xét trên bình diện địa lý, văn hoá Việt lại được chia thành các vùng văn hoá, đó là: Vùng văn hoá Việt Bắc, Tây Bắc, Bắc Bộ, Trung Bộ, Tây Nguyên và Nam Bộ. Mỗi vùng văn hoá này lại mang những nét đặc trưng riêng nhưng vẫn có những nét chung của một hệ thống văn hoá hoàn chỉnh. Sách trình bày theo logic này.
Cấu trúc của hệ thống văn hoá gồm:
- Văn hoá tổ chức cộng đồng (gồm Văn hoá tổ chức đời sống tập thể và Văn hoá tổ chức đời sống cá nhân)
- Văn hoá ứng xử với môi trường tự nhiên (gồm Văn hoá tận dụng môi trường tự nhiên và Văn hoá ứng phó với môi trường tự nhiên)
- Văn hoá ứng xử với môi trường xã hội (gồm Văn hoá tận dụng môi trường xã hội và Văn hoá ứng phó với môi trường xã hội)
- Văn hoá nhận thức (gồm Nhận thức về vũ trụ và Nhận thức về con người)
Trong mỗi thành tố của cấu trúc văn hoá, văn hoá Việt Nam lại được so sánh, đối chiếu với các nền văn hoá như Trung Hoa, phương Tây,… để rồi xác định được bản chất độc đáo, thiên về âm tính, vừa tổng hợp lại vừa linh hoạt, vừa dung hợp lại vừa tích hợp. Những đặc điểm này khiến cho văn hoá Việt mang nét riêng, trải qua nhiều thăng trầm, biến cố của lịch sử nhưng vẫn giữ được cái hồn cốt tinh tuý để không bị hoà lẫn với các nền văn hoá khác.
Tuy là sách học thuật nặng tính khoa học, nghiên cứu nhưng khi đọc không hề khiến mình cảm thấy nặng nề bởi chất biểu cảm trong lối diễn đạt. Cuốn sách in đậm lòng tự tôn dân tộc với những phân tích cẩn trọng, sâu sắc qua vô số nghiên cứu. Có những đoạn viết lại vô cùng hài hước, thâm thuý, hơn 1 lần khiến mình bật cười và phấn khích đến mức chụp ngay lại khoe trên story Facebook. Cũng có một số chi tiết mình không đồng tình và có phản biện, sách viết vào những năm 90 nên một số luận điểm qua kiểm chứng thực tiễn, xét lại đến nay đã không còn đúng. Mình sẽ không bàn ở đây, mọi người đọc và tự cảm nhận. (P/S: Mình đọc bản in năm 2008)
Sách trình bày khoa học, có nhiều bảng biểu vắn tắt kiến thức, có bôi đậm, gạch chân, in nghiêng những điểm cần chú ý.
Tóm lại đây là cuốn sách nên được đọc nghiêm túc (vì đây cũng là một trong các môn học đại cương mà). Đọc để hiểu, để yêu và tự hào vì là con Rồng cháu Tiên. Và với những bạn quan tâm đến văn hoá như mình thì rõ ràng đây là cuốn sách đại cương dẫn dắt bạn tiếp cận văn hoá một cách khoa học, logic nhất.
Một vài trích dẫn thú vị trong sách:
– “… Người Việt Nam có nhược điểm là thiếu tính quyết đoán. Để tránh phải quyết đoán, và đồng thời giữ được sự hoà thuận, không làm mất lòng ai, người Việt rất hay cười. Nụ cười là một bộ phận quan trọng trong thói quen giao tiếp của người Việt, người ta có thể gặp nụ cười Việt Nam vào cả những lúc ít chờ đợi nhất”. (trang 159)
– “Thậm chí ngay cả trong việc chửi nhau, người Việt cũng chửi một cách bài bản, cân đối, nhịp nhàng, đầy chất thơ; không chỉ lời chửi, mà cả cách thức chửi, dáng điệu chửi cũng mang tính nhịp điệu. Với lối chửi có vần điệu, cấu trúc chặt chẽ, người Việt có thể chửi từ giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác mà không nhàm chán. Đó là một “nghệ thuật” độc đáo mà có lẽ không một dân tộc nào trên thế giới có được”. (trang 162)