http://mp3.zing.vn/bai-hat/A-Person-Like-Tears-Max-ChangMin/ZW6UWFIO.html
Cấp 1 là khoảng thời gian chứa đầy những kỉ niệm trong veo của tôi.
Ngày ấy, bố mẹ phải đi làm sớm, nên lẽ dĩ nhiên, tôi cũng phải dậy sớm hơn bạn bè, đến lớp lúc nào cũng sớm nhất. Quà ăn sáng luân phiên nhau xoay quanh ba món chính: xôi – bánh mì – bánh bao với tiêu chí nhanh gọn chính xác. Thế là, bình thường thì lớp học sẽ bắt đầu từ 8 giờ hoặc 8 rưỡi, còn tôi thì nghiễm nhiên có mặt từ hẳn một tiếng trước đó, tay cầm lủng lẳng đồ ăn sáng. Ngày nào cũng vậy, đều như vắt chanh. Họa hoằn lắm bố mẹ mới cùng tôi ăn phở hay những thứ gì đó lâu la hơn. Nhưng đồ ăn sáng thì món nào tôi cũng ghét nên cảm giác như nhau…
Hồi đấy, tôi rất sợ đến lớp sớm nhất. Đã thế hôm nào phải cầm gói xôi đến lớp ăn nữa thì thôi rồi. Đang bốc bải mà tự dưng có đứa nào đến thì thật là mất mặt. Những lúc thế thường là ngừng ăn ngay, cất luôn vào cặp. Hehe, mấy lần liền, tôi quên béng đồ ăn trong cặp hẳn một tuần, lúc giở ra xôi mốc meo từ bao giờ, sữa thì bẹp dí. Vứt đi cũng phải giấu xuống đáy sọt rác vì sợ bị phụ huynh mắng.
Về sau, sáng tạo hơn, giờ ngủ trưa, tôi lôi gói xôi của mình ra, nằm chén với một cô bạn. Hai đứa chỉ chén ruốc với lạc, còn xôi thì buổi chiều tôi cũng vứt luôn ở trường. Kỉ niệm đó vui đến nỗi đến tận bây giờ, tôi và cô bạn ấy vẫn hay đùa nhau là “Nhậu ruốc”.
*
Cấp 1 tôi chơi thân với hai người bạn nữa. Một bạn gặp nhau từ ngày đầu tiên đi học, một bạn thì từ lớp 4. Ba đứa kết nghĩa chị em. Một trong số hai cô bạn thân của tôi học organ, thế là hai đứa còn lại cũng nằng nặc đòi bố mẹ mua organ học. Tình yêu với đàn đóm của tôi cũng bắt đầu từ ngày nghe bạn mình đánh “Happy New Year”. Cuốn sách đầu tiên tôi học organ bây giờ đã nát bét, rách lung tung, nốt nhạc nhờ các bạn ghi cũng ghi chi chít,… và bà ngoại tôi giờ đang học nó đấy ^^. Những lá thư nét chữ trẻ con ngộ nghĩnh tôi lưu lại như là những kí ức quý giá nhất của tôi suốt 5 năm đầu sự nghiệp đèn sách. Nhìn lại mấy quyển sách giáo khoa có nét chữ nguêch ngoạc của mình trong đó mới thấy mình đúng đắn khi không cho bọn nó vào đồng nát quá sớm.
Cũng chỉ có hồi đấy thì tình cảm bạn bè mới trong sáng đến vậy. Nghĩ lại, chỉ có cấp 1 con trai mới dám nắm tay con gái vô tư lúc xếp hàng, mới dám ôm nhau, gác lên nhau nằm “tâm sự” cả một buổi trưa xong lúc dậy bị bà giáo phát giác. Có khi mối tình đầu của tôi cũng bắt đầu luôn từ cấp 1 rồi. Hồi lớp 5, ngồi cạnh một anh bạn rất cao to, học hành bình thường, được cái hay lấy cái thước đo độ gí vào cổ tôi làm tôi ngoẹo hết cả lại vì buồn rồi cười khanh khách. Thỉnh thoảng có những mẩu đối thoại kiểu như:
– Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?
– Mẹ tớ á? 29 ^^
– Uầy, trẻ thế, mẹ tớ 32 rồi. Thế mẹ cậu làm gì?
– Mẹ tớ ở nhà làm ô mai.
– Uầy giỏi thế. Thế cậu có được ăn không?
– Có chứ. Ăn ô mai gừng, ô mai xào,… bla bla…
– …
Có lần, lúc một thằng bạn bàn trên lên bảng làm toán, tôi cả bạn ấy chém gió tơi bời về ông bạn kia, cười nói rất vui vẻ. Cô bạn thân của tôi ngồi bàn trên quay xuống, cũng vui vẻ chém cùng rồi đột nhiên nghiêm túc:
– Hai cậu thích nhau phải không?
– :O – Đúng không?
– Thì sao? – Cậu ấy lên tiếng trước, thế là tôi cũng bắt đầu hùa theo: “Thì sao nào???” và cả hai đứa trêu lại cô bạn ấy rồi quay lại nhìn nhau cười hề hề.
Kỉ niệm rất đẹp. Thế mà lớn hơn, cậu bạn ấy của tôi biến thành đầu gấu, học hành chắc cũng chểnh mảng. Chúng tôi học cùng trường cấp 2 với nhau nhưng ít khi gặp nhau. Cuối lớp 8, cậu ấy đánh luôn cả một đứa bạn khác của tôi chảy máu đầu… Hơi bị oách đấy!
*
Một cậu bạn nhỏ con, lùn lùn, chắc chỉ cao đến tai tôi, có nụ cười rất hiền. Ấn tượng về cậu ấy trong tôi bắt đầu được lưu lại từ năm học lớp 2. Tên cậu ấy là Bách. Hồi đấy, tôi toàn gọi cậu ấy là “Backstreetboys” thôi. Mỗi lần nghe tôi gọi vậy, Bách toàn cười rất tươi rồi làm trò hề để tôi cười rũ cả ra. Mắt cậu rất sáng, để đầu cua và ấn tượng rõ nhất nhưng có vẻ buồn cười nhất của tôi về Bách là mùa đông cậu ấy hay đội cái mũ len thò mỗi hai con mắt ra nhìn như Binladen vậy. Chữ Bách rất tròn, rất đẹp. Trong cuốn sổ điện thoại của tôi vẫn còn những dòng chữ của cậu ấy gần chục năm trước.
Năm lớp 2, khi học xong bố mẹ chưa kịp đón, tôi thường về nhà bạn của bố mẹ để chờ bố mẹ. Quãng đường không xa nhưng phải qua đường. Tôi lúc ấy thì không biết sang đường, cứ nhích lên lại lùi xuống loay hoay có khi cả chục phút không sang được cái ngã tư. Có lần, Bách cũng đi cùng đường với tôi, hỏi ra mới biết nhà cậu bạn cũng ở phố Lò Sũ. Đến giữa phố, Bách hồn nhiên nhờ bác trông xe bên này dẫn sang đường, tôi cứ thế ton tót đi theo. Từ đấy, ngày nào tôi cũng về cùng Bách, hôm nào không về cùng thì cũng tự động bắt chước nhờ bác trai tốt bụng dẫn sang đường.
Năm lớp 3, học ở địa điểm khác, lớp học bé nên cô giáo rất dễ theo dõi học sinh. Mà tôi hồi đấy thì lười học lắm. Toàn không thuộc bài với không làm bài tập, bài vở thì lớt chớt. Cô giáo thì hay nổi hứng, gọi mang vở lên kiểm tra. Những lần như vậy, Bách cả tôi toàn trốn xuống gầm bàn. Chả hiểu sao trí óc trẻ thơ lại nghĩ rằng cái gầm bàn có thể khiến cô giáo không nhìn thấy mình. Nhưng rất may mắn, bọn tôi toàn thoát theo cách đó thôi. Có lần, cô không gọi mang vở mà lại bảo các tổ trưởng đi kiểm tra. Bí quá, tôi bèn liều lên giả vờ: “Cô ơi, con bị đau bụng. Cô cho con lên y tế xoa dầu ạ.” Cô thấy mình giọng run run nên cho đi lên luôn. Đâu có biết rằng lúc đấy mặt mình trắng bệch là vì lí do khác. Còn mỗi mình Bách chịu trận. Dĩ nhiên là kiểm điểm mời phụ huynh rồi. Nhưng lưới trời lồng lộng, thoát lần đầu không có nghĩa là thoát cả đời, về sau cũng có một lần tôi được ngồi xơi nước với cô giáo vì tội … cố tình quên làm bài tập về nhà mặc dù được nghỉ từ thứ 6… *Về sau chừa luôn*
Lớp 4 tôi dần thoát khỏi cảnh cô đơn vì đến sớm nhất lớp mà có thêm nhiều chiến hữu cùng cảnh ngộ hơn. Chắc cả đời này không quên được hình ảnh hồ Gươm ngày rét cứng người năm ấy. Vì cửa nhà cô giáo chưa mở nên tôi cứ thế đứng chờ ở dưới đường, gió từ hồ tha hồ lùa hết vào mặt, tay cầm gói xôi cũng run run. Tôi đứng được mấy phút thì mẹ Bách chở Bách đến. Ấn tượng mãi bởi vì hồi ấy mẹ Bách để quả đầu rất “hổ báo”, lại vòng xe nhìn rất là nghề. Nhìn ra dáng hai mẹ con Bách rất giống nhau. Bách mũ mão kín mít, tay cũng cầm bánh mì hay xôi gì đó chạy lại phía tôi, cười toe. Nụ cười ấy rất đẹp. Hỏi vì sao sau bao nhiêu năm tôi vẫn nhớ như in vậy, chắc bởi có lẽ do nụ cười của Bách, đẹp đến ám ảnh.
Máu hổ báo từ bé nên tôi bắt nạt tối đa những ai có thể bắt nạt, càng là con trai lại càng thích dây vào. Bách không ngoại lệ. Tôi bắt cậu ấy gọi tôi là chị. Cậu ấy dĩ nhiên chấp thuận dễ dàng.
Trên lớp, chúng tôi không cùng tổ, lại cách xa nhau, đứa đầu lớp đứa cuối lớp nên cũng chỉ có bấy nhiêu ấn tượng. Còn chắc chắn là tôi quý Bách vô cùng.
Lớp 6, tôi học Nguyễn Du, những ai đúng tuyến cấp 1 cũng chuyển thẳng lên Nguyễn Du. Vì thế, số bạn bè học cùng cấp 1 lại lên học cùng cấp 2 với tôi rất đông. Bách cũng học Nguyễn Du với tôi, nhưng khác lớp. Tôi 6D thì cậu ấy 6A. Thỉnh thoảng ra chơi vẫn gặp cậu ấy. Thường là cậu ấy trông thấy tôi trước và lại ra làm bộ mặt nhe nhởn làm tôi vừa tức vừa buồn cười. Cứ thế năm lớp 6 của tôi trôi đi thật nhanh. Ngày định mệnh của Bách cũng đến gần hơn.
Có bao nhiêu con người đi qua cuộc đời của một con người? Cứ đến rồi đi, lặng lẽ như thế.
Một buổi chiều thu tháng 10, năm tôi học lớp 7, ngày thứ 7, học môn Sinh. Bạn bàn dưới của tôi, cũng là hàng xóm của Bách hỏi tôi bâng quơ: “Thằng Bách gần nhà em mất rồi đấy!” . Bách nào? Bách ở Lò Sũ hả? Cả họ cả tên là Vũ Xuân Bách, học cấp 1 Nguyễn Du ý hả, học 7A trường mình phải không?
Tôi không tin, cũng không muốn tin. Muốn tự mình kiểm chứng. Và rồi cái sự thật đau lòng ấy đập thẳng vào mặt tôi như một cái tát khi tôi nhìn thấy tờ cáo phó có tên bạn mình, từng chữ một: VŨ XUÂN BÁCH, 1994. Bách ơi! Bước vào cái ngõ nhỏ dẫn vào ngôi nhà của bạn đã cảm thấy lạnh lẽo, im ắng đến buồn thương. Bàn thờ cậu, bức ảnh của cậu, vô cảm. Mẹ cậu kia, gắng gượng ngồi dậy nói với chúng tôi một câu: “Các con đến chào bạn lần cuối đấy à?”. Tôi chắp tay, nhìn vào ảnh của Bách, miệng chỉ liên tục gọi: “Bách, Bách, Bách ơi,…”
Lần đầu tiên trong đời tôi có đi dự một đám tang, lại là đám tang người bạn của mình. Cũng là lần đầu tiên tôi ghé mắt vào quan tài để chào bạn lần cuối. Bách nằm đấy, thanh thản, bình yên nhưng nụ cười trong veo thì chẳng còn nữa. Nhói đau…
Về sau, qua một vài người bạn, tôi mới biết Bách mắc phải một căn bệnh hiếm gặp. Biết rõ bệnh tình của mình, Bách lúc nào cũng bảo bố mẹ đừng cố chạy chữa cho mình làm gì, tốn kém. Những ngày cuối đời, Bách muốn về nhà, ra đi ở nhà trong vòng tay của người thân lúc nào cũng ấm áp hơn. Nhiều lúc tự hỏi: Một cậu trai mới 13 tuổi đầu, vô ưu vô lo sao có thể nghĩ được những điều sâu xa đến thế? Nhà có hai anh em trai, theo lời kể của bà nội Bách thì Bách sống tình cảm và nghe lời hơn. Tôi biết mà, nụ cười trong veo ấy.
Những khoảnh khắc chớp giật trong cuộc sống thoáng qua nhưng có thể lại là những kỉ niệm sâu nhất, đáng ghi nhớ nhất. Bách cũng vậy, một mảnh ghép trong kí ức tuổi thơ của tôi, mà tôi mãi không quên
Tròn 7 năm ngày mất của Bách, mấy dòng cảm xúc nhất thời như một nén hương tưởng nhớ người bạn thời ấu thơ.
01/11/2013
BẢO SAM